:: Quên mật khẩu? ::
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

Các bạn nên dùng trình duyệt Firefox hoặc Chrome để xem Forum tốt hơn

Điểm Thi Cấp Liên Huynh


|

Khi ta biết đánh vần chữ mất

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Thu Dec 29, 2011 11:33 am
minhlong0012

Posts : 546

Points : 2264

Giới tính : Nam

Thanked : 59

Birthday : 19/12/1990

Join date : 15/07/2011

Age : 33

Đến từ : Huynh Đoàn Nam Hà

minhlong0012
Khi ta biết đánh vần chữ mất Rankde10

Cấp bậc :

Liên lạc

http://tnttvn.com/forum/

 
 

Thông tin thành viên
» Posts : 546
» Points : 2264
» Giới tính : Nam
» Thanked : 59
» Birthday : 19/12/1990
» Join date : 15/07/2011
» Age : 33
» Đến từ : Huynh Đoàn Nam Hà
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Khi ta biết đánh vần chữ mất


Khi ta biết đánh vần chữ mất

Khi ta biết đánh vần chữ mất Blog-radio-1-300x157

Khi một cái gì đó đã từng là của ta nhưng đến một lúc nào
đó, nó không còn là của ta nữa, không phải do nó rời bỏ ta đi, không
phải nó bị lấy đi, bị cuốn đi mà là do chính ta đã làm rơi nó, làm tuột
mất nó một cách buồn cười, một cách quá dễ dàng đến mức còn không hiểu
vì sao mình lại không còn nó nữa.


Khi đó gọi là MẤT.

Mất là trước khi nó rời bỏ ta, nó hiện hữu trong cuộc sống của ta
như một thói quen, nó xuất hiện hàng ngày, nó bên ta hàng giờ… và đến
bây giờ thì ta không còn nó nữa, nó không còn bên cạnh ta, nó đã rời xa
ta, ta không muốn tìm và cũng không thể tìm để giữ nó. Một sự vụn vỡ
vĩnh viễn.

Mất là sự thoảng bay trong gió, sụ tan biến, vụt bay đi, nhanh lắm,
nhanh đến mức khi bạn nhận ra điều đó thì đã muộn, khi đó sẽ nhận ra và
nhận lấy vết thương, có thể không quá đau nhưng hãy thừa nhận là có cảm
giác nhói trong tim. Nếu bạn đang có 1 trái tim không vô cảm.

Mất là khi trong ta có 1 khoảng trống còn sót. Vị tri mà thứ trước
khi mất nó ngự trị. Tồn tại ở đó, tồn tại trong ta. Ta nhìn vào ta,
xuyên thấu, thấy khoảng trống đó, lại thấy đau. Đến bao giờ ? đến khi
nào? và ai sẽ là người mang đến cho ta cảm giác khỏa lấp khoảng trống
đó? Hay cái khoảng trống đó sẽ mãi mãi nằm im, không được lấp đầy,
không được xóa bỏ, như một vết sẹo vô hình nhưng làm ta cảm thấy còn tệ
hơn hàng trăm lần vết sẹo trên da… Vậy đã bao lần ta mất?

Làm mất.

Tuột mất

Biến mất.

Chỉ biết là đã mất, mất đi và không còn quay trở lại, không còn tồn
tại bên ta như ngày nào? Nếu ta níu kéo, ta kiếm tìm, ta níu giữ..nó ở
lại liệu nó còn đẹp còn ý nghĩa còn quan trọng với ta không? Hay giờ
đây nó chỉ còn là một hình mẫu khôg hoàn mĩ, một bức tranh được ghép
bởi những miếng ghép rời rạc, một bộ phim được diễn bởi những diễn viễn
tồi, cực tồi?

Vậy hãy cứ trân trọng cái hoàn mỹ trong quá khứ còn hơn là mải miết
kiếm tìm mảnh kép để tạo thành bức tranh không hoàn thiện ở hiện tại
Lưu giữ nó trong tim thì tốt hơn là lồng nó vào khung kính bởi nó có
thể bị lấy đi bởi bất cứ khi nào và bởi bất cứ ai.

Gìn giữ nó thì tốt hơn là phải kiếm tìm, phải mệt và đau.

Đừng để đến lúc phải tự hiểu ra:

” Đã đánh mất mới bắt đầu biết tiếc”
Khi ta biết đánh vần chữ mất 209%20rein
Ảnh minh họa: Rein


  • Nếu ta gặp nhau ở định mệnh

Người ta không thể về với nhau khi còn đầy những hờn ghen
Người ta không thể yêu nhau tiếp khi họ không còn niềm tin
Người ta không thể yêu lại khi chỉ sống bằng những kỷ niệm của quá khứ, còn nghĩa hết tình.
Và hơn hết, đấy là khi người ta không vượt qua được ranh giới bản thân
Anh!
Anh cứ làm em đau, hết lần này đến lần khác,
Từ sau khi anh nói lời chia tay, anh chỉ biết nhận lại chứ chưa từng biết cho đi…
* SMS : “Em là người anh yêu lâu nhất”
Nhói…
Vì em – không – phải – là – người –anh – yêu – nhiều – nhất.

Không là người đặc biệt nhất.

Không là người anh thương nhất.

Không là người anh lo nhất.

Không là người anh sợ mất nhất.

Không là lý tưởng, lẽ sống hay tương lai của anh…

* SMS : “Anh hết yêu em rồi”

Cảm giác đắng ngắt, mặn chát, đau đớn lắm, anh hết yêu em vì anh
thích người con gái khác. Anh hết yêu em vì mệt mỏi với em, anh hết yêu
em đơn giản vì anh chán em rồi.

Và…anh ra đi!

Anh ra đi với nỗi đau còn lại chỉ một mình em, Anh không hay biết, vì anh đang vui, vì anh hạnh phúc mỉm cười với niềm vui mới…

Chỉ còn em, lặng lẽ đứng nhìn…

Lặng lẽ khóc…

* SMS: “Anh không tin em”

Em tự bảo vệ mình, lại bằng những “Nếu – Thì”

Nhưng em khóc…vì em tổn thương quá!

Biết, yêu là cho người khác quyền năng làm cho mình đau, nhưng…hình
như anh thấy chưa đủ, chưa thoả mãn, nên anh không muốn dừng việc làm
cho em tổn thương anh nhỉ?

Hay giờ anh nghĩ em không là gì cả nên như thế nào cũng được? Có lẽ thế…

Em sẽ đau thêm bao nhiều lần nữa?

Khi ta biết đánh vần chữ mất 209%201%20Never_Lose_You__by_Joflyx
Ảnh minh họa: Jofly

Anh!

Dù sao em chịu đựng rất giỏi, em làm rất tốt, và em không hối hận.
Em đang tự làm cho bản thân mình bị tổn thương, nhưng em lại muốn em
tổn thương vì anh, để em thoát khỏi cái bóng của anh, để anh không ám
ảnh em nữa.

Em tin bản thân mình, làm sao em có thể gục ngã được chứ?

Em đủ tự tin để yêu anh, thì em cũng đủ mạnh mẽ để chấp nhận đau khổ và rời xa anh.

Tình yêu đắng hay tình yêu ngọt cũng là tình yêu anh nhỉ?

Có những lúc chán nản, chỉ muốn chết đi, chết đi một lúc rồi sống
lại để xem liệu có bao nhiêu người khóc mình, để xem liệu có bao nhiêu
khoảng trống được tạo ra từ sự ra đi của mình.

Nhưng, nghĩ thế thôi, vì cái chết là ngu ngốc nhất!

Người ta bảo: “Ngày đầu tiên chia tay, người kia trở thành tất cả.
Ngày thứ hai trở lại là một nửa. Ngày thứ ba còn một phần tư. Và giảm
dần theo cấp số nhân cho đến mãi mãi…Nhưng theo quy luật của Toán học
thì dẫu có chia đến vô cùng lần vẫn không bao giờ bằng 0 được nên những
người cũ không bao giờ là không gì cả…

Anh!

Khi xa mặt cách lòng, ta trở lại với nhau ư…?

Thế nào là kết thúc? Khi rời tay ra, hay khi không còn yêu nữa?
Khi ta biết đánh vần chữ mất 209_4i_miss_you_by_cute_and_bright-d3a2ieb
Em còn yêu thế là tức là chưa hết… nhưng anh đẩy em ra xa nhau hơn.
Anh chọn một con đường không đi về phía em, vậy thì em phải bước về
phía anh thôi. Cảm ơn anh vì đã ở bên em trong suốt thời gian qua, yêu
em, cho em cảm giác được yêu, được quan tâm, được lo lắng cho ai đó
bằng tất cả trái tim mình, cảm ơn bàn tay đã nắm thật chặt, bờ môi ngọt
ngào, vòng tay ấm áp…và còn nhiều hơn thế nữa…

Có những sai lầm sẽ vẫn là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình
sai lầm, nhưng nhờ có nó ta biết: Điều sai lầm duy nhất là phủ nhận
những gì trái tim ta thực sự cảm nhận…Và vì thế, em không phủ nhận nỗi
nhớ về anh, tình cảm dành cho anh thì không thể vì lòng kiêu hãnh mà
xẹp xuống, em muốn quan tâm và lo lắng cho anh như thế, vẫn muốn biết
anh sống như thế nào…

Cuộc sống làm người ta thay đổi, đôi khi không thể sống đúng với
chính mình, nhưng với người mình yêu thương ta nên sống thật! Giống như
trái tim, khi hết yêu một ai đó thì mới biết để yêu một ai đó khác. Khi
yêu một người cũng phải học cách để người đó ra đi, dù vậy, em vẫn
không hết hi vọng vào những điều sắp tới, nên như thế đúng không anh?
Vì em tin, cứ gõ, cửa sẽ mở, sau mỗi thất vọng, không thể giết chết
được sự hi vọng. Tình yêu như một trò chơi, không quan trọng ai là
người thắng cuộc, hay ai là kẻ thua cuộc, nếu cứ tranh nhau phần thắng
thì người thua cuôc không phải anh, cũng không phải em, mà là tình yêu
này – đến lúc chúng ta xa nhau em mới nhận ra điều này anh à!

Em không đợi anh, vì em nghĩ, ra đi rồi đến lúc sẽ trở về, dù là trở
về để bên nhau như những người bạn, thì điều đó vẫn tốt đúng không anh?
Còn bây giờ, em không níu kéo điều gì cả, những kỉ niệm đẹp hay tất cả
những lưu nhớ về anh, chúng ta buông tay nhau để sống cho riêng mình,
sống cuộc sống không có nhau.

Lần cuối cùng, chắc chắn đấy, vì em sẽ thay đổi, em sẽ làm tất cả
điều đó với hi vọng của riêng em. Cho những khoảnh khắc cuối cùng, em
không hối hận, vì với tình yêu, em cố gắng hết khả năng, đã cho em –
anh và tình yêu những cơ hội.
Khi ta biết đánh vần chữ mất 209_5click_clack_forget_me_not__by_simoendli-d3d7hsw
Ảnh minh họa: Matricaria

Anh!

Đã lâu lắm rồi, Em không có được cảm giác khi anh ôm thật chặt em
vào lòng và nói: Anh yêu em…Dù chỉ là, nói dối, sau khi chúng ta chia
tay và gặp lại, hay là lúc còn yêu nhau.
Thật sự, em cảm thấy khó khăn khi phải quên anh. Và có lẽ em cũng sẽ
rất cô đơn nữa, nhưng sẽ làm được thôi đúng không anh, em cũng phải cố
gắng như thế nào đó để được giống như anh chứ, để được bằng anh, hay là
hơn anh nhỉ?

Em đã không thể giữ nổi những gì em từng có, vì thế, em sẽ tập
quên…Đôi khi người ta không là gì của nhau, người ta xa nhau là tất
yếu…Nhưng cuối cùng, em vẫn muốn hỏi anh, rằng: Anh có tin vào định
mệnh?

“Và nếu thuộc về nhau ta sẽ trở lại…”

Và nếu gặp nhau ở định mệnh, lúc đó, chúng ta sẽ mỉm cười nhìn nhau thật ấm áp!

Khoảng trống, đến bao giờ mới lại ấm áp như xưa? Đến bao giờ, anh nhỉ?

Một năm…hai năm…hay là hơn nữa?

Em không khóc, em cũng không buồn, em cũng không đau nhiều nữa. Vì
sáng còn rất sớm, ngày chỉ mới bắt đầu…Dẫu có khó khăn đến mấy, thì mọi
thứ cũng chỉ mới bắt đầu”

Tạm biệt anh!
Khi ta biết đánh vần chữ mất 209_3%20Matricaria

Hãy cùng chia sẻ cảm nhận của bạn về bài viết cùng các thành viên khác trên chủ đề này.

Nguồn: Blog Radio

minhlong0012



Khi ta biết đánh vần chữ mất Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Nội dung ẩn đi

Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất